Tuổi Thơ
Ảnh dự thi: Thế giới trong mắt em
![]() Cảm nghĩ về một món quà nhận được
Có khi nào trong đời, bạn monh muốn trở lại thời thơ ấu không ? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt. Nó giống như mộtc hiếc hòm cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường, kỉ niệm vẫn ;uôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quê con búp bê đó.
Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy ? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đâu tiên và cũng là cuối cùng mà bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trong như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ về bà - người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bề khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời - xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, ngây thơ. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho như búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày. Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà, nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Những lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới có tổ chức cuộc
Đỗ Lê Phương Nhi
1012 lượt xem 3 bình luận 0 ![]()
0
![]() Bố mẹ hãy chia sẻ câu chuyện này cho mọi người nhé!
![]() ![]() Bé hãy viết tiếng việt có dấu nhé !!!
Gửi bình luận
|